Chùm Thơ về Trường Sa

14/07/2011 01:31 AM


Chưa bao giờ những tên gọi Hoàng Sa, Trường Sa lại vang lên đầy xúc động trong trái tim những người dân Việt, dù trong nước hay nước ngoài như hôm nay. Trên quần đảo Trường Sa, các chiến sĩ của ta đang ngày đêm nâng cao cảnh giác sẵn sàng đập tan những âm mưu xâm chiếm của kẻ tham lam. Những người lính đảo ấy, mang tinh thần Việt, tâm hồn Việt như là sự kết tụ của hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước của dân tộc. Trong muôn vàn gian khổ họ vẫn vững chãi niềm tin và lạc quan. Trong một chuyến đi Trường Sa tôi đã viết chùm thơ phản ánh niềm tin và lòng lạc quan ấy của chiến sĩ ta.
Nguyễn Hữu Quý

Ảnh: Lê Bá Dương

LÀNG ĐẢO

Trập trùng sóng, trập trùng mây

Giữa bao la biển, ô hay, làng mình!

Cũng vàng hoa mướp rung rinh

Cũng tươi hoa muống trắng tinh cạnh nhà

Mồng tơi ra với Trường Sa

Lá xanh quấn quýt như là đợi em

Muốn xem ra đó mà xem

Rau sam trên đá, rau dền trong khay

Đất quê đóng gói về đây

Lính gieo hạt xuống thành cây, thành làng

Đảo xanh, biển bớt mênh mang

Đá san hô thấm mấy tầng mồ hôi!


Làng tươi roi rói nụ cười

Câu chèo ai hát í ơi cầu vồng

Vui gì bằng đón văn công

Da đen là lính, má hồng là em

Lính kề vai lính ngồi xem

Mấy bông muống trắng hái đem tặng người

Ở nơi cuối đất cùng, trời

Chiếc hôn cũng mặn gió khơi, ngập ngừng

Chúng mình ngồi với rưng rưng

Hát trăng, hát gió, hát cùng Trường Sa

Hát cùng em, hát cùng ta

Đảo chìm, đảo nổi đồng ca với mình

Thương ai, mắt cứ lặng nhìn

Một ngày bằng mấy nghĩa tình trăm năm !


Mai xa, vương vấn hôm rằm

Tròn trăng em hát giữa làng Trường Sa...

Ảnh: Lê Bá Dương


MÙA XUÂN TRƯỜNG SA

Mặn lên da là biển

Mặn xuống tóc là trời

Lính đảo không trắng nổi

Yêu ? Hay...đừng, em ơi ?


Đảo, đảo mọc thành chùm

Lính làm hoa cho bể

Mùa xuân Trường Sa trẻ

Như binh nhất, binh nhì


Sóng, sóng dội bốn bề

Đảo chìm và đảo nổi

Thương nhau thì em nhé

Cưỡi sóng tìm nhau thôi !


Dẫu cuối đất cùng trời

Vẫn nồng nàn Tổ quốc

Câu dân ca đằm ngọt

Ru ru mầm đá lên


Nơi mây nước nối liền

Làng đảo kê đỉnh sóng

Chỉ một nét thư nghiêng

Cũng thật nhiều xao động !


Sinh ra đầu ngọn gió

Hoa bão táp chờ em

Cánh trắng như nỗi nhớ

Anh gửi vào tháng Giêng...


ĐÁ BÓNG Ở TRƯỜNG SA ĐÔNG

Da đã đen rồi cần gì áo xống

cứ cởi trần cho lộng gió biển khơi

sân không cỏ vẫn cứ là sân bóng

mặt đá san hô lởm chởm chân trời


Đảo thì hẹp, sân chẳng dài chẳng rộng

thiếu trọng tài, vắng thiếu nữ tặng hoa

chỉ có lính hò reo cùng biển cả

biển vui lây, tay sóng vỗ ì ầm


Những chàng trai ngực nở, chân săn

những cầu thủ không tuổi tên, áo số

lính quần đảo hồn nhiên như tuổi nhỏ

tắm nắng chiều nhễ nhại, đá say sưa


Ồ, có lúc cũng cãi cọ, ăn thua

cũng xô đẩy, đá bóng mà, ai trách !

chỉ nhắc nhau đừng mạnh chân sút phạt

bóng bay vèo ra biển mông mênh


Nắng tắt rồi, quả bóng đã nằm yên

kẻ thắng, người thua chia nhau ca nước ngọt

trăng vành vạnh bay lên trước ngực

một trái rằm từ góc bể gửi về em…